Lãnh Thanh Dương cầm lấy hạt châu, thả vào trong chén nước, lẳng lặng đợi vài phút, sau đó lấy hạt châu ra, cạy khớp hàm đứa bé kia, rót từng chút từng chút vào trong miệng nó.

Đương nhiên là rất khó rót vào, một chén nước mà đổ ra ngoài hơn gần nửa chén, bất quá tốt xấu cũng có non nửa chén nước thành công rót vào trong bụng đứa bé.

Lãnh Thanh Dương lại kêu cha mẹ đứa bé tiến vào, chuẩn bị một cái bồn, chúng tôi khẩn trương đợi một hồi, bỗng nhiên nghe trong bụng hài tử vang lên tiếng ục ục, Tiểu Bạch phản ứng nhanh nhất, hô câu không tốt, xoay người chạy ra khỏi nhà ở.

Tôi sửng sốt, còn không có phản ứng lại, chỉ nghe đứa bé kia thả một cái rắm thật to, giống như thả một viên đạn siêu cấp độc khí, tức khắc toàn bộ trong phòng bao phủ bởi một luồng khí cực kỳ khủng bố, mấy người chúng tôi không một ai có thể chịu đựng được, đương trường đều chạy thoát đi ra ngoài.

Một lát sau, mùi hôi mới dần dần tan đi, chúng tôi tiến đến cửa nhìn thử, cha mẹ đứa bé đang còn ở trong đó, mà trong bồn dưới thân đứa bé kia, bài tiết ra nửa bồn chất lỏng màu nâu đen.

Lãnh Thanh Dương bóp mũi gật đầu nói.

- Cái này cũng coi như là tạm ổn rồi, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, đứa nhỏ này liền…

Anh ta vừa nói tới đó thì nôn khan một trận, nguyên nhân là ở trong phòng lại tiếp tục phóng độc khí …

Tôi rối rắm nửa ngày, vẫn không dũng khí vọt vào, nhưng xem cha mẹ đứa bé trước sau chăm sóc không rời không bỏ, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, tôi nghĩ, trong khắp thiên hạ, gặp phải loại tình huống này mà có thể không rời không bỏ, thì chắc cũng chỉ có thể là cha mẹ mà thôi.

Lại qua một lúc lâu sau, chúng tôi mới đi vào trong phòng, nhìn thấy sắc mặt đứa bé kia đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn mở to mắt nhìn nhìn, nhưng rõ ràng cả người đã hư thoát, đôi mắt vô lực chớp động hai cái, rồi bắt đầu nhắm chặt lại.

Lãnh Thanh Dương nhìn nhìn, nói với cha mẹ đứa bé.

- Mạng đứa nhỏ này xem như được bảo vệ, nhưng yêu cầu điều trị một đoạn thời gian, tôi viết cho các người một phương thuốc, các người ấn theo phương thuốc này mà đi bốc thuốc, về sắc cho đứa trẻ này uống.

Cha mẹ đứa bé kia vô cùng cảm kích, vội đi lấy giấy bút, tôi ngạc nhiên nói.

- Anh còn biết kê đơn bốc thuốc nữa à?

Lãnh Thanh Dương nói.

- Nhà của chúng tôi tổ truyền trung y, tôi chỉ là cá nhân yêu thích mới đi làm cảnh sát mà thôi, người ta đều nói y giải cứu người, nhưng tôi cho rằng, ác nhân không trừ, cứu người cũng chỉ là cứu suông mà thôi.

Tôi không thể không thừa nhận anh ta nói rất đúng, tôi cũng không nghĩ tới, một người con cháu của một cái trung y thế gia, vậy mà lại trở thành một tay súng máu lạnh, ấy đúng rồi, hiện tại anh ấy đáng bị cách chức mà?

Tôi đang muốn hỏi nguyên nhân mà anh ta bị cách chức, mà cha mẹ đứa bé kia đã mang giấy bút tới, Lãnh Thanh Dương tùy tay viết xuống một cái phương thuốc, dặn dò bọn họ vài câu, người đàn ông trung niên kia lại nói câu gì đó, Lãnh Thanh Dương quay đầu lại nhìn đứa bé, lắc đầu nói.

- Nó có thể giữ được mệnh đã không tồi, tướng mạo…… Cơ bản không có khả năng khôi phục.

Tôi quay đầu nhìn đứa bé đó, gương mặt bị lõm xuống, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, mới mười mấy tuổi, cuộc sống sau này vĩnh viễn phải đeo loại thống khổ này, sụp đổ nửa bên mặt, sau này nó phải sinh hoạt như thế nào?

Tên cổ vương đáng chết!

Tôi hỏi Lãnh Thanh Dương, rốt cuộc là có tin tức của cổ vương hay không, anh ta ngẩng đầu nhìn trời, chỉ chỉ ngọn núi lớn ở đằng sau thôn, nói.

- Hướng Vũ đã đi vào núi tìm thử, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có tin tức.

Tôi nắm chặt quyền.

- Nếu nơi này đã không có việc gì, chúng ta cùng nhau vào núi, lần này nhất định phải thu thập được cái tên kia.

Lãnh Thanh Dương gật đầu.

- Đó là tự nhiên, nhưng mà tốt xấu gì cũng phải lưu lại người sống cho tôi, tôi còn phải trở về báo cáo kết quả công tác.

- Báo cáo kết quả công tác? Không phải nah nói là anh tạm thời bị cách chức rồi sao?

Tôi hỏi.

- Chính là bởi vì cái này, cho nên mới muốn báo cáo kết quả công tác, con mẹ nó, ngày đó gặp được tên kia thi pháp lên người sống, tôi vốn dĩ muốn một súng bắn chết ong ta, không nghĩ tới ông ta lại kéo người nọ ra chặn một phát súng, sau đó bỏ chạy. Kết quả…… Tôi đã bị tạm thời cách chức, cho nên tôi phải bắt được ông ta trở về có cái công đạo, mới giải thích rõ ràng mọi chuyện được.

Tôi bừng tỉnh, thì ra là vì cái này anh ta mới bị tạm thời cách chức, khó trách anh ta vẫn luôn truy theo tung tích cổ vương, tôi gật đầu nói.

- Cũng được, hiện tại mọi người cùng chung kẻ địch, không nói nhiều nữa, xuất phát!

Mấy người chúng tôi lập tức rời khỏi thôn, dọc theo đường đất nhanh chóng đi tới ngọn núi đằng sau, ngẩng đầu xem, chỉ thấy triền núi thấp bé, cây cối trên núi thưa thớt, nửa bên là đất vàng trơ trọi, thì ra chỉ là một ngọn núi đất.

Lãnh Thanh Dương nói, trên núi này từng là một bãi tha ma, bởi vì dưới chân núi dân cư thưa thớt, mấy năm nay cũng tương đối hoang vu, vừa vặn thích hợp cho cổ vương ẩn thân không thể gặp người.

Lập tức chúng tôi cùng nhau lên núi, Lãnh Thanh Dương vẫn luôn chú ý quan sát, mới vừa đi đến một nửa, anh ta liền chỉ vào một triền núi khác nói.

- Hướng Vũ đi phía bên kia.

Tôi hỏi làm sao mà anh ta biết được, Lãnh Thanh Dương hơi nhếch khóe miệng lên, nói anh ta làm hình cảnh mấy năm nay, nếu chỉ có một chút dấu vết để lại đều nhìn không ra tới, như vậy cũng không cần làm nữa.

Ngữ khí của anh ta rất là tự tin, vì thế chúng tôi liền đi theo, lòng tôi âm thầm suy nghĩ, thuật truy tung của mấy người này, đều không giống nhau, Tiểu Bạch là dùng cái mũi ngửi, Hướng Vũ hẳn là dùng lỗ tai nghe, mà Lãnh Thanh Dương, lại là dùng đôi mắt xem, thật là thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có.

Núi này cũng không cao, rất nhanh chúng tôi đã đi tới đỉnh núi, chung quanh toàn là cây cối thưa thớt, đỉnh đầu khi thì truyền đến tiếng của loài chim nào đó không biết tên, chỗ sâu trong núi, không biết từ nơi nào bốc lên khởi một mảnh sương mù lượn lờ, bao phủ nửa bên đỉnh núi.

Ngọn núi này, nhìn thoáng qua thì rất là bình thường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác âm khí dày đặc, Tiểu Bạch tới nơi này lập tức phấn chấn tinh thần, chỉ vào phía trước hưng phấn kêu.

- Anh họ, anh nhìn thử coi, chỗ bên kia khẳng định có hoang mồ cổ mộ, nói không chừng, có ác quỷ cương thi đó.

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta.

- Hoang mồ cổ mộ thì cậu hưng phấn cái gì, tôi nói với cậu chúng tôi là tới tìm cổ vương, không phải tới nơi này bồi cậu tìm quỷ hồn cương thi chơi, cậu cẩn thận một chút cho tôi, chớ chọc ra phiền toái đấy.

Tiểu Bạch cười hắc hắc, giờ lên cái Huyết Hồ Lô trong tay nói.

- Sợ cái gì, cho dù có vài thứ kia, cái hồ lô này của em thông sát.

Tôi không để ý đến cậu ta nữa, quay đầu hỏi Lãnh Thanh Dương.

- Thế nào, có mục tiêu bước tiếp theo không?

Lãnh Thanh Dương không hé răng, nhíu mày nhìn phương xa, lẩm bẩm.

- Kỳ quái, sao mà ký hiệu tới nơi này thị lại không có nữa…

- Ký hiệu?

Tôi kinh ngạc nói, Lãnh Thanh Dương duỗi tay chỉ về một cây phong phía sau khoa tay múa chân một chút, nói.

- Chúng tôi đã ước định, anh ta sẽ một đường lưu lại ký hiệu, vừa rồi tôi dọc theo ký hiệu tìm tới, nhưng mà đến nơi đây, vậy mà lại không có nữa.

Tôi thế mới biết vừa rồi trên núi này có ký hiệu mà Hướng Vũ lưu lại, nhưng mà lúc này ký hiệu đã không còn nữa, tôi cũng có chút buồn bực, vỗ vỗ Tiểu Bạch nói.

- Người anh em, hiện tại phát huy thế mạnh của cậu đi xem nào, cậu ngửi thử xem, coi có ngửi được mùi vị gì hay không?

Tiểu Bạch gãi gãi đầu, dùng sức ngửi ngửi chung quanh nói.

- Không được, hiện tại nơi này âm khí tương đối nặng, trừ bỏ ngửi được có mùi vị thi cốt, còn có mùi vị quỷ hồn, cái khác thì lại không ngửi được

Kỳ quái, tôi cúi đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên có chủ ý, đối Tiểu Bạch nói.

- Cậu nói nơi này có mùi vị quỷ hồn, vậy cậu có thể kêu cái quỷ ra tới, hỏi đường một chút hay không?

Tiểu Bạch lắc lắc đầu nói.

- Chuyện này hả, hỏi quỷ chỉ sợ quá sức, bọn họ đều tương đối lười, mà bây giờ lại là ban ngày ban mặt, phỏng chừng tất cả đều đang trốn dưới lòng đất, nếu như anh muốn tìm họ ra đây chơi một chút thì còn được, còn hỏi đường thì …

Khả Khả ở bên trước sau không nói chuyện, lúc này bỗng nhiên nói.

- Tôi có biện pháp.

Cô ta nói xong, cất bước đi đến bên cây phong mà Lãnh Thanh Dương nói, vươn tay nhẹ nhàng đặt ở trên thân, chúng tôi đều kinh ngạc nhìn cô ta, không biết cô ta muốn làm gì, chỉ thấy Khả Khả ngừng một lát, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, móng tay bén nhọn dần lộ ra, đâm thật sâu vào thân cây, sau đó lại đợi một hồi, mới thu hồi tay, đi đến trước mặt chúng tôi, chỉ một phương hướng nói.

- Chính là nơi đó, người mà các người muốn tìm, đi về phía bên kia.

Chúng tôi đều rất là khó hiểu, tôi thấp giọng hỏi Khả Khả, cô ta làm sao mà biết được, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua cây phong kia, nhàn nhạt nói.

- Mỗi một cái thực vật, cũng đều là một cái sinh mệnh, các người cho rằng nó là vô tri vô giác, trên thực tế, nơi này mỗi một ngày đã phát sinh chuyện gì, đều ở trong mắt nó.

Tôi ngạc nhiên.

- Ý cô nói là, đó là một thân cây tinh? Nhưng mà nhìn sơ qua, cái cây kia cũng không hề có bộ dáng cổ xưa…

Cô ta lắc đầu nói.

- Không cần cổ xưa, mỗi cái sinh mệnh bắt đầu từ ra đời, đã có linh giác của chính mình, thật ra nhân loại các người, cũng có năng lực câu thông với vạn vật, chẳng qua, nhân loại không có thành ý câu thông cùng chúng nó.

Tôi hết chỗ nói rồi, cô ta dùng câu “nhân loại các người”, cái này làm cho tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn bóng dáng bóng dáng cô ta đi đằng trước, lúc này mới nhớ tới, trong cơ thể thiếu nữ lãnh khốc mỹ diễm này, tiềm tàng vô số hồn phách mèo.

Cô ta nói rất đúng, mỗi cái sinh mệnh trên đời này, đều có linh giác của chính mình, nhân loại, tuy rằng là vạn vật linh trưởng, nhưng trăm ngàn năm qua, lại trước nay đều cảm thấy chính mình cao cao tại thượng, thật là khuyết thiếu thành ý câu thông cùng vạn vật.

Tôi không biết, đây là do nhân loại ngày càng tiến bộ, hay là đang thụt lùi về phía sau.

Chúng tôi dọc theo đường núi, một đường đi sâu vào trong núi, nơi đó, một mảnh sương mù bốc lên. Trong lòng tôi nghĩ, lúc này người ở ngoài sơn có ai biết rằng, trên ngọn núi đất nhìn như không có gì đặc biệt này, thế nhưng cũng cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người biết ……

Nguyên bản dẫn đường là Lãnh Thanh Dương, cứ như vậy mà biến thành Khả Khả, đây thật sự là một sự chuyển biến đầy hài kịch, nhưng mà tốc độ của Khả Khả thật sự rất là nhanh, cứ chạy trong núi đầy đá núi gập ghềnh này, cũng là như giẫm trên đất bằng, chúng tôi mấy cái không thể không dùng ra sức lực cả người, mới miễn cưỡng đuổi kịp Khả Khả, nhưng mà tôi biết, đây vẫn là Khả Khả cố ý đợi chúng tôi, nếu không, cô ta đã sớm biến mất không còn bóng dáng.

Rất nhanh chúng tôi đã đi sâu vào trong núi, chỗ một mảnh sương mù bốc lên, có điều kỳ quái chính là, từ nơi xa nhìn thì thấy sương mù mông lung, khi đi đến phụ cận, lại cơ hồ nhìn không tới, Khả Khả bỗng nhiên ngừng lại ở một chỗ vách núi, nhìn nhìn hướng phía trước, nói.

- Phía trước…… HÌnh như có rất nhiều người.

Rất nhiều người? Trong lòng tôi buồn bực, không thể nào?

 

1.43640 sec| 2446.125 kb